Friday 14 April 2017

5 bức ảnh đáng ngạc nhiên của các nhà lãnh đạo thế giới trẻ trước khi họ trở thành lớn

Chúng tôi đã đề cập đến các vị tổng thống trẻ của Hoa Kỳ , nhưng hãy mở rộng phạm vi hiện tại và nhìn vào các nhà lãnh đạo trên toàn thế giới trước khi họ trở thành những con người vĩ đại của Thiên Chúa.
Thật là kỳ lạ khi nhìn thấy những người này, đã hình thành thế giới chúng ta đang sống, như những thanh thiếu niên đơn sơ với tất cả sự ngây thơ trên thế giới, và trong hầu hết các trường hợp, họ không biết gì về tương lai đang nắm giữ cho họ.
# 1 Joseph Stalin Là Một thanh thiếu niên, 1902
# 2 Young Bill Clinton Bắt tay với Tổng thống John F. Kennedy Trong Vườn hoa hồng của Nhà Trắng.
24 tháng 7 năm 1963
# 3 Công chúa Elizabeth thứ tám của Anh trong thời gian của cô trong dịch vụ lãnh thổ phụ trợ trong Thế chiến thứ hai Nơi cô lái xe và sửa chữa xe nặng, 1945

# 4 Vladimir Putin thời niên thiếu, 1966

# 5 Young Barack Obama Hút thuốc



Hình ảnh đẹp của ổ bánh mì thần kỳ

Hình ảnh ổ bánh mì và câu “thần chú” diệu kỳ

…Bà nhớ lại câu nói có ý nghĩa đặc biệt của người gù lưng: “Việc xấu người làm thì ở lại với người; việc tốt người làm thì sẽ trở lại với người!”
Một người đàn bà nướng bánh mì cho gia đình mình và làm dư ra một cái để cho người nghèo đói. Bà để ổ bánh mì dư trên thành cửa sổ bên ngoài cho người nghèo nào đó đi qua dễ lấy. Hàng ngày, có một người gù lưng đến lấy ổ bánh mì.
Thay vì nói lời cám ơn, ông ta vừa đi vừa lẩm bẩm những lời sau đây:
“Việc xấu người làm thì ở lại với người; việc tốt người làm thì sẽ trở lại với người!”
Điều này cứ diễn ra, ngày này qua ngày khác.
Mỗi ngày, người gù lưng đến lấy bánh và lại lẩm bẩm câu :
“Việc xấu người làm thì ở lại với người, việc tốt người làm thì sẽ trở lại với người!”
Người đàn bà rất bực bội.
Bà thầm nghĩ, “Không một lời cám ơn, ngày nào người gù này cũng đến lấy bánh ta làm rồi lải nhải giai điệu khó chịu ấy!
Hắn ta muốn ám chỉ điều gì?”
Một ngày kia, không chịu được nữa, bà quyết định cho người gù đi khuất mắt.
Bà tự nhủ, “Ta sẽ làm cho hắn mất dạng.”
Và bà đã làm gì ? Bà cho thuốc độc vào ổ bánh mì dư bà làm cho người gù!
Khi bà sắp sửa bỏ ổ bánh có thuốc độc lên thành cửa sổ, đôi tay bà bỗng run lên.
Bà hốt hoảng, “Ta làm gì thế này?”
Ngay lập tức, bà ném ổ bánh có thuốc độc vào lửa và vội làm một cái bánh mì ngon lành khác rồi đem để lên thành cửa sổ.
Như mọi khi, người gù lưng đến, ông ta lấy bánh và lại lẩm bẩm:
“Việc xấu người làm thì ở lại với người; việc tốt người làm thì sẽ trở lại với người.”
Ông ta cầm ổ bánh đi cách vui vẻ mà không biết rằng trong lòng người đàn bà đang có một trận chiến giận dữ.
Mỗi ngày, khi người đàn bà đặt ổ bánh mì cho người nghèo lên thành cửa sổ, bà đều cầu nguyện cho đứa con trai đi xa tìm việc làm.
Đã nhiều tháng qua, bà không nhận được tin tức gì của con.
Bà cầu nguyện cho con trở về nhà bình an.
Buổi chiều hôm đó, có tiếng gõ cửa.
Khi mở cửa ra, bà ngạc nhiên thấy con trai mình đứng trước cửa.
Anh ta gầy xọp đi. Quần áo anh rách rưới đến thảm hại. Anh ta đói lả và mệt.
Khi trông thấy mẹ, anh ta nói:
“Mẹ ơi, con về được đến nhà quả là một phép lạ. Khi con còn cách nhà mình cả dặm đường, con đã ngã gục vì đói, không đi nổi nữa và tưởng mình sẽ chết dọc đường. Nhưng bỗng có một người gù lưng đi ngang, con xin ông ta cho con một chút gì để ăn, và ông ta đã quá tử tế cho con nguyên một ổ bánh mì ngon. Khi đưa bánh cho con, ông ta nói: “Đây là cái mà tôi có mỗi ngày, nhưng hôm nay tôi cho anh vì anh cần nó hơn tôi!”
Khi người mẹ nghe những lời đó, mặt bà biến sắc.
Bà phải dựa vào thành cửa để khỏi ngã.
Bà nhớ lại ổ bánh mì có thuốc độc mà bà đã làm sáng hôm nay.
Nếu bà không ném nó vào lửa thì con trai yêu quý của bà đã ăn phải và đã chết !
Ngay lập tức bà nhớ lại câu nói có ý nghĩa đặc biệt của người gù lưng:
“Việc xấu người làm thì ở lại với người; việc tốt người làm thì sẽ trở lại với người!”

Hình ảnh con cá voi 52 hertz

Đây là hình ảnh con cá voi 52 hertz. Nó có cái tên như vậy bởi vì nó phát ra sóng tín hiệu với tần số 51,75 Hz. Vấn đề là những con cá voi khác giao tiếp với nhau ở tần số 15-25 Hz, có nghĩa là chúng không thể nghe được tín hiệu của con cá voi 52 Hz này.
Các nhà khoa học đã theo dõi cuộc phiêu lưu của con cá voi cô đơn này. Nó luôn luôn hi vọng có thể tìm được một nửa của mình. Nhưng có lẽ vì lý do không thể giao tiếp nó sẽ mãi mãi lang thang một mình trong đại dương mênh mông .
P/S: Một số người cho rằng nó là con lai của 2 giống cá voi, người khác thì nghĩ rằng nó là đại diện cuối cùng của một loài cá voi.
Tôi khi lần đầu tiên đọc tin này, từ NatGeO tự nhiên cảm thấy hết sức đồng cảm với cá voi 52Hz. Vậy đấy, không chỉ loài vật mà ngay chúng ta thảng hoặc vẫn có những tiếng nói cất lên mà không một ai chịu lắng nghe cả, ai cũng có câu chuyện của riêng mình, chỉ thiếu đi người chia sẻ. Cũng giống như một số con tim yêu đương, vang lên một nhịp sóng lạ, suốt cuộc đời chỉ đi tìm một nửa của mình, nhưng vì nhịp đập ấy - lạc lõng đâu đó giữa mênh mông biển người - có khi mãi mãi cũng chỉ cô độc và còn lại một mình trong cuộc lãng du kiếm tìm không hồi kết.
Hạnh phúc luôn là một thứ khó nắm bắt, phải không?

Những bức ảnh của tuổi già

Ai trong đời rồi cũng già đi!..
Tuổi trẻ - chúng ta đều tự hào về làn da mềm mại, không nếp nhăn, cả sự dẻo dai tràn đầy sức sống. Tuy nhiên qua nhiều năm, những gì chúng ta từng tự hào sẽ trở nên khô héo và nhăn nheo – như chúng ta đã nhìn thấy ở cha mẹ mình. Chúng ta sẽ bắt đầu rùng mình khi nhìn vào những bức ảnh thời trẻ của họ, khuôn mặt trẻ trung của họ thật khó nhận ra bây giờ.
20 năm sau cái thời từng là chàng trai mạnh mẽ, chúng ta sẽ chẳng bao giờ có lại sức trẻ và vẻ bề ngoài như 20 năm về trước.
Nhưng những nếp nhăn nơi khóe mắt, những đốm đồi mồi nơi gò má cả những vết sẹo không lành sẽ nói lên câu chuyện cuộc đời ta. Làn da dám sạn đã từng trải qua những sự chia ly, mất mát, những ngón tay nhăn nheo của ta đã chạm vào thế giới thực khắc nghiệt để mưu sinh hay những vết sẹo khắc lên dấu vết sinh tồn từ những biến cố mà có mơ tuổi trẻ ta cũng chưa từng nghĩ tới. Tuổi thanh xuân của chúng ta đã trải qua bao cảnh đời sinh ra và rồi mất đi. Ngay cả chính chúng ta một ngày rồi cũng là quá khứ, có chăng còn tồn tại trong trí nhớ một vài người cuối cùng sẽ là dĩ vãng. Nhưng ta trong chính chúng ta là gì? Liệu có thể nhớ nổi chính mình hay nhiều khi cố lẩn tránh quên đi? Vì quá khứ làm nên chúng ta thực tại hay chẳng thể tự hài lòng với bản thân?
Chúng ta nếu sinh ra lành lặn là một điều may mắn thì đến cuối đời dù không hoàn hảo cũng chẳng phải vấn đề. Nếu dám mỉm cười nhìn lại ta ngày trước..
Ai rồi cũng già đi, nhưng mấy ai già mà ko tiếc nuối....
Photo: Duy An
HaGiang29082016